Chương 29 Chuyện năm 2005 (Phần 1) Lương Duyệt luôn cho rằng mình không phải là một người phụ nữ xinh đẹp. Từ nhỏ tới lớn cô luôn giữ suy nghĩ ấy, thậm chí có thể nói rằng cô luôn sống trong tâm trạng gần như tự ti. Nhà chị họ cô rất giàu có, lúc nào chị ấy cũng được bố mẹ quan tâm yêu chiều và nhận được một khoản tiền tiêu vặt tương đối. Vì luôn tỏ ra hào phóng nên xung quang chị lúc nào cũng có nhiều người vây quanh. Hơn nữa, người chị họ ấy thực sự rất xinh đẹp, lần nào chị ấy chụp ảnh xong cũng bị mọi người cướp ảnh rồi đem về cho vào album nhà mình. Còn cô, người bạn trai đầu tiên tặng hoa hồng cho cô hồi học cấp hai đã nắm tay một người con gái khác. So sánh một chút đã thấy sự khác biệt rõ ràng. Vì thế cô chỉ còn thầm biết an ủi mình rằng, bọn họ không biết thế nào là cái đẹp, bởi mình mới chính là một cô gái đẹp cả tâm hồn và tính cách. Cái gọi là cô gái đẹp cả tâm hồn và tính cách, là muốn nói về người có tính tình dễ hòa đồng với những người xung quanh, bởi vì tất cả những người đã từng tiếp xúc với cô đều cảm thấy rất dễ chịu. Nhưng, càng tự nhủ mình như vậy, cô lại càng trở nên tự ti. Cứ dần dần, cho đến khi một cậu bạn học ở trường cấp ba bộc bạch rằng: “Lương Duyệt, cậu rất xinh đẹp” thì phản ứng đầu tiên của cô là cười và đáp: “Xì, cậu lại nhạo tớ chứ gì?” Vì vậy, khi cô vừa bước ra khỏi phòng ngủ, nhân viên phục vụ khom người bên cạnh, nét mặt không giấu nổi sự ngạc nhiên, thốt lên rằng: “Chị Lương, chị đẹp thật đấy”, cô suýt nữa không kìm chế được bản thân mà thốt ra câu nói giống như năm nào. Nghĩ cũng phải, suy cho cùng thì bọn họ đều là những nhân viên phục vụ chuyên nghiệp, ngay cả nụ cười cũng có thể tạo ra một cách chân thật đến thế kia mà. Vả lại, chẳng có cô dâu nào khoác trên mình chiếc áo cưới và trùm lên đầu tấm khăn voan lại không được khen là xinh đẹp cả. Lương Duyệt mỉm cười gượng gạo đi theo người phục vụ ra ngoài vườn, bên cạnh bức tường hoa được chuẩn bị từ trước, có một người đang ngồi đọc tài liệu. Người đàn ông đến cả thời gian chuẩn bị cho đám cưới vẫn cứ cắm cúi đọc tài liệu ấy tất nhiên thiếu sự nhiệt tình mà các chú rể đáng lẽ phải có. Suy cho cùng thì Lương Duyệt đã hoàn thành xong phần giao kèo của cô, phần còn lại sẽ là việc mà anh ta phải giúp cô, chỉ có thế mà thôi. Vụ kiện đã kết thúc một cách hết sức tốt đẹp, nói một cách cường điệu là rất hoa mĩ. Trịnh Hy Tắc đã dẫn Lương Duyệt cùng đi ăn cơm với người có thế lực ấy tại phòng ăn số 33 ở khách sạn Kế Đô, rồi cùng vui vẻ thưởng thức một bữa ăn tối thịnh soạn theo kiểu Trung Quốc và kiểu Ý. Trong lúc ăn cơm, họ không hề nhắc tới dù chỉ một chữ và vụ kiện, nhưng chỉ thoáng thấy tay của Lương Duyệt khoác hờ qua cánh tay cuả Trịnh Hy Tắc thì người kia đã hiểu rõ tất cả. Vì thế Nghiêm Quy đã thắng kiện. Lương Duyệt đòi lại được khoản tiền lương một trăm năm mười nghìn tệ cho các thân chủ của mình, mà người đại diện là Trụ Tử. Còn Trịnh Hy Tắc cũng đã trở thành một nhân vật huyền bí mà các tờ tạp chí về tình yêu đua nhau đưa tin, cùng với mối tình cảm động lòng người. Sau lần đó, Lăng Tử, kẻ có mối quan hệ dây mơ dễ má với rất nhiều người khác cũng lặng lẽ biến mất tăm, và trong danh sách những tội phạm bị truy nã thì hắn ta luôn đứng đầu. Việc sản xuất dược phẩm của công ty Phương Nhược Nhã cũng không còn vấn đề gì và đã qua được phần điều tra về tiêu chuẩn cấp nhà nước một cách bình yên. Chỉ có duy nhất Chung Lỗi là không hề gọi điện cho Lương Duyệt một cuộc điện thoại nào, nghe nói đại diện công ty bên New York đã giữ anh ở lại một năm. Nếu tất cả đều tốt. Vậy thì, cô còn muốn điều gì nữa? Lương Duyệt cười buồn. Kế hoạch hoàn hảo như vậy, vấn đề bây giờ, nên tận hưởng những thứ mà cô đã đánh đổi bằng năm năm đời người như thế nào đây, bất kể là tiền bạc, danh phận hay nhiều hơn thế? Trịnh Hy Tắc nghe thấy tiếng chân liền ngẩng đầu lên, tờ giấy A4 kẹp giữa ngón tay anh khẽ lay động khi làn gió thổi qua, một hồi lâu, không thấy anh tỏ thái độ gì. Lại một hồi lâu nữa, anh mới nói với vẻ mặt không chút biểu cảm: “May mà không phải kiểu hở vai, con mắt của các chuyên gia trang điểm cũng khá tinh tường đấy.” Lương Duyệt ngồi xuống ở phía đối diện, cầm một tờ tài liệu gấp lại rồi làm thành chiếc quạt, sau đó nói với vẻ cũng chẳng mấy quan tâm: “Đúng vậy, chị ấy nói là vai tôi quá rộng, nếu chụp ảnh trong sẽ rất béo, vì thế đã đề nghị tôi đổi thành tấm voan trùm xuống vai”. Anh lướt nhìn cô, ánh mắt lạnh lùng và thâm trầm, sau đó đặt tờ giấy trong tay lên bàn, đứng dậy nói: “Loại nhẫn của hãng Tifanny tôi đã chọn rồi, nếu cô không vừa ý thì chúng ta có thể đổi lại, ngoài ra cô còn cần gì nữa không?” Thật ra Lương Duyệt chưa bao giờ nghe tới tên của hãng chế tác nhẫn nói trên, cô nghĩ, để giữ thể diện cho gia đình họ Trịnh, chắc hẳn anh không thể chọn đồ một cách tùy tiện, vì thế cô trả lời ngay: “Không cần đâu, anh thấy được là được, mọi thứ cứ theo ý anh”. Những lời cô nói dường như chứa đựng ý khen ngợi sâu xa, anh mỉm cười, đưa tay ra ôm cô vào lòng, sau đó ghé tai cô chậm rãi nói: “Đúng vậy, có vẻ cô đã hiểu ra những điều cơ bản để trở thành Trịnh phu nhân rồi đấy”. Hiểu ư? Lương Duyệt bỗng cảm thấy lòng lạnh hẳn đi, cô đáp một cách vòng vo: “Anh sai rồi, không phải là tôi đã hiểu ra, mà là tôi lo lắng và thấy sợ”. “Cô sợ điều gì?” Rõ ràng là Trịnh Hy Tắc không nghĩ là cô sẽ trả lời như vậy, anh bèn quay sang hỏi. “Sợ rằng người ta qua cầu rút ván.” Câu nói của cô khiến anh nghĩ ngợi, anh im lặng một lát rồi sau dố lại nắm tay cô và cười như để cho tất cả mọi người nhìn thấy. “Nếu cô phối hợp tốt thì tôi chẳng có lý do nào tự chặt đứt đường lui của mình, đúng không?” Nói xong, anh lập tức áp lên môi cô một nụ hôn, khiến cô không kịp phản ứng. Đôi môi bám riết ấy dường như thiếu vị ngọt ngào, nhưng anh đã hôn co rất lâu, rất lâu. Cảm giac ấm áp và mềm mại khiến Lương Duyệt cảm thấy như nghẹt thở, đúng là nghẹt thở chứ không phải là ngất ngây. Cô bỗng nhớ đến những lời mà cô và Chung Lỗi nói đùa với nhau ngày ấy. Lúc đó, cô vừa mới biết chuyện Chung Lỗi đã từng có một người bạn gái, họ yêu nhau suốt năm năm, tuy đã chia tay nhưng anh vẫn để hình ảnh cô gái ấy trong lòng. Vì vậy, cô đã giận dỗi và nói: “Chẳng công bằng chút nào, em cũng sẽ đi tìm một người con trai khác, em cũng muốn thử xem cảm giác khi hôn và sống chung với người khác là thế nào”. Những lời không chút kiêng dè của cô đã khiến cho Chung Lỗi rất tức giân, anh nói với vẻ mặt khó coi: “Em mà dám làm như vậy thì anh sẽ xử lý em”. Cô mặc kê, vấn tiếp tục nói với một vẻ rất ngốc nghếch: “Có gì mà không dám, vì sao em phải dùng hàng second hand chứ, em cũng sẽ đi thực hành rồi quay trở về, như thế mới không phải thiệt thòi”. Thế là buổi tối hôm ấy cô bị anh cho một bài học, anh vừa hôn vừa áp sát vào cô đang thở hổn hển ở phía dưới. “Cả đời này em chỉ được biết đến một mình anh thôi, nhất định không được biết đến người khác.” Từng lần, từng lần một. Từng tiếng, từng tiếng một. Mãi cho đến khi đã dùng hết sức lực của mình, anh mới hít hà mùi hương trên cơ thể cô, nói: “Ngốc, sau này anh cũng chỉ có mình em, anh sẽ không yêu ai nữa cả.” Những chuyện ấy bỗng nhiên trở về trong tâm trí Lương Duyệt, khiến cô đang hưởng ứng nụ hôn nồng ấm với Trịnh Hy Tắc thì bỗng dừng lại và nghĩ miên man. Cô rời môi mình khỏi môi Trịnh Hy Tắc, rồi chăm chú nhìn vào mặt anh. Ánh mắt cô nhìn xoáy vào Trịnh Hy Tắc. Anh không phải là người ấy. Lấy lại sự bình tĩnh sau cơn đau quặn thắt trong lòng, cô cụp mặt xuống, nói với vẻ lạnh tanh: “Thời gian không còn nhiều nữa, vả lại làm thế này sẽ nhoè hết phấn trang điểm trên mặt mất”. Ánh mắt như nhìn thấu tâm can của người khác của anh khiến Lương Duyệt giật mình. Cô cố gắng tránh ánh mắt ấy và nghe thấy anh nói: “Đúng là nhòe hết rồi,nhưng như thế này sẽ giống cô dâu bình thường hơn”. Trước mắt cô toàn là thợ ảnh chuyên nghiệp, những ánh đèn chuyên nghiệp. Tất cả đều là những thứ cô từng thấy trong mơ. Cô từng cho rằng, cả đời mình, chỉ cần có thể chụp một loạt ảnh với giá năm nghìn tệ trong studio thì coi như giấc mơ đã trở thành hiện thực rồi. Nhưng những thứ trước mắt cô bây giờ chẳng khác gì bong bóng xà phòng, đẹp đấy, nhưng cũng rất dễ tan vỡ. Anh đề nghị đi hưởng tuần trăng mật ở Paris hoặc đi đảo Bali, nhưng đều bị cô từ chối với lý do không đủ thời gian. Những thứ không thuộc về mình, càng đắt giá thì càng dễ mất, nếu đã không thể làm một người coi tiền bạc là phù du, thì ít nhất cô cũng có thể nói “không” với những thứ không phải của mình. Tất cả những thứ này thuộc về Trịnh phu nhân, chứ không thuộc về Lương Duyệt. Nhưng Trịnh Hy Tắc thì lại có thể biến những bình thường nhất trở thành xa xỉ nhất. Ví dụ như biến Quang Mẫn Uyển thành một nơi chụp ảnh, ví dụ như mời các chuyên gia trang điểm đến tận nhà, hơn nữa lại còn mua rất nhiều áo cưới và khăn voan để cô lựa chọn. Cô đã đứng ở Quang Mẫn Uyển trong giấc mơ của cô trước đây, và chụp ảnh cùng một người đàn ông khác, mặc cho người chụp ảnh dùng mọi biện pháp để pha trò, cô vẫn không sao nở được nụ cười. Cuối cùng, Trịnh Hy Tắc ôm chặt ngang lưng cô, chiếc áo sơ mi anh mặc tỏa ra mùi thuốc thoang thoảng, anh nói: “Nếu cô vẫn muốn giữ khuôn mặt âu sầu này để đi ngủ, tôi cũng không có ý kiến gì, nhưng nếu không ngủ được thì rất có thể tôi sẽ vi phạm giao ước đấy, dù sao tôi cũng không phải người chịu thiệt”. Hôm ấy, trong xê ri ảnh đầu tiên, Lương Duyệt với bộ áo cưới tỏ ra không lấy gì làm vui vẻ, đôi môi mím lại của cô taọ ra vẻ xa cách. Nhưng mấy xê ri ảnh sau đó thì cô đã cười với một nụ cười rạng rỡ. Trông cô thật xứng đôi với người chồng chững chạc đứng bên. Đó là câu nói đầu tiên của tất cả những ai đã xem qua tập ảnh cưới của họ. Cũng chính vì vậy, Lương Duyệt mới phải tìm một góc khuất để khóc. Không ai nhìn thấy điệu bộ thảm hại của cô lúc ấy. Chỉ có một bóng người lặng lẽ cùng chung lỗi đau với cô. Đó là chuyện của tháng Sáu năm 2005, chỉ nửa năm sau Chung Lỗi quay về. Vốn dĩ người đứng bên cạnh cô phải là anh. Trước đó Lương Duyệt không chút để tâm đến các chi tiết của đám cưới, tất cả đều do thư ký của Trịnh Hy Tắc gửi fax đến cho cô. Cô xem, sửa chữa rồi gửi lại, thế là xong. Tất cả chỉ có thế. Phương Nhược Nhã đến tìm Lương Duyệt để cùng đi ăn, nhưng vì quên sạc pin điện thoại nên đành phải lấy máy của cô ra để gọi. Khi nhìn thấy bản fax trong túi của Lương Duyệt, Phương Nhược Nhã bèn lôi ra đọc rồi lập tức cau mày: “Cậu bị tâm thần a? Đám cưới của mình mà chẳng thèm để mắt đến một chút, sao lại phải gửi fax? Bây giờ mắc bệnh tránh đám cưới rồi phải không? Mới quen nhau một tháng mà đã nói chuyện cưới xin là cậu, bây giờ chán chường, buông xuôi cũng là cậu, rốt cuộc cậu muốn gì hả?”. Lương Duyệt ngước mắt lên nhìn Nhược Nhã rồi đặt đôi đũa trong tay xuống, nói: “Mình muốn uống rượu, hôm nay cậu uống với mình nhé?” Phương Nhược Nhã đưa mắt liếc nhìn chiếc túi dưới chân Lương Duyệt, trong chiếc túi ấy có một đôi dép lê bằng len to, bèn nhẹ nhàng hỏi: “Cậu về lấy đồ a?” Lương Duyệt gật đầu. Những ngón tay vẫn khong ngừng run rẩy. “Anh ấy có biết không?” Phương Nhược Nhã tỏ ra rất thận trọng khi lựa chọn từ ngữ, cô sợ chạm vào nỗi đau của bạn. Lương Duyệt thần người ra một lát rồi mỉm cười, khẽ hỏi: “Anh ấy là ai?” Nhìn thấy vẻ cố làm như rất nhẹ nhõm của Lương Duyệt, Phương Nhược Nhã không khỏi xót xa, vì thế cô cố ghìm câu định nói ra, vỗ vai Lương Duyệt và nói to: “Nói hay nhỉ? Ngoài mình ra đây còn ai rỗi hơi cùng uống với cậu nữa hả? Nhưng chúng ta phải nói trước với nhau là, không được gọi cho anh chàng đáng ghét ấy tới đâu đấy!” Lương Duyệt cảm thấy trong lòng rất chua chát, cô cắn chặt môi, gật đầu. Thực ra khi gặp Phương Nhược Nhã, cô có cảm giác như đã gặp được Chung Lỗi ở nơi cách xa muôn trùng ấy. Khi nhắc tới cô, liệu anh ấy có căm hận tới mức mãi mãi không muốn gặp lại nữa không? Giống như Phương Nhược Nhã khi nhắc tới anh chàng kia? Cô cũng không biết nữa. Bức thư chuyển phát nhanh gửi hôm qua không có nhiều nội dung, trên một tờ giấy chỉ có bốn chữ với những nét loằng ngoằng, nghiêng ngả bằng bút chì được viết một cách cẩu thả. Không thể nào nghĩ được rằng tác giả của nó lại là một người đã từng đoạt giả trong cuộc thi thư pháp. Mấy chữ “Chúc mừng hạnh phúc” có lẽ nên coi là sự chấp nhận của anh đối với kết cục này. Như thế cũng tốt, hạnh phúc của cô mại mãi không thể do anh mang lại. Hai người có tu mấy kiếp chẳng qua cũng chỉ để có được bón năm bần hàn,vất vả ấy mà thôi. Được lắm. Đúng là được lắm. Đến nửa đêm thì Lương Duyệt bị say, mới có một chai rượu mà cô đã đổ gục. Hai tay cô giữ chặt lấy chân Phương Nhược Nhã, miệng lẩm bẩm như nói một mình: “Sao mình lại nhu nhược đến thế này? Mình cảm thấy bản thân thật xấu xa. Muốn an toàn ư, để tránh nguy hiểm ư, tất cả chỉ là cái cớ, cái chính là mình thích tiền, nếu không phải vì tiền thì lúc đó mình đã tát vào mặt Trịnh Hy Tắc mấy cái, giao kèo cái khỉ gì chứ? Tất cả đều là những lời lẽ xấu xa, bỉ ổi! Nhưng mình đã không dám, vì sao mình không dám chứ? Vì anh ta có tiền, anh ta có thể mang lại cho mình tất cả nhưng gì mà người khác không thể. Và như vậy thì mình có khác gì những cô gái tầm thường khác đâu, thậm chí mình còn không bằng họ,mình còn không có lòng tự trọng, không có gì cả...” Sau đó cô cười chua chát rồi khóc rất cần thiết, khóc xong rồi lại cười. Phương Nhược Nhã ôm thân người mềm nhũn của cô trong tay, hai mắt đỏ hoe, từng giot nước mắt của cô lã chã rơi xuống má Lương Duyệt, rất lạnh. Ký ức là liều thuốc đắng giày vò người ta, nhưng nếu không có ký ức thì cuộc đời sẽ rất vô vị. Theo thời gian, dần dần nó cũng sẽ trở nên nhạt nhòa, những hình ảnh rõ ràng trong đó rồi cũng bị xé thành những mảnh vụ, chỉ riêng nỗi đau là người ta còn nhớ. Chỉ có những ký ức tốt đẹp thì lại không thấy đâu nữa. Sau cùng, Lương Duyệt say đến mức không biết gì nữa, cô nằm trên trên ghế và cười một cách ngốc nghếch. Phương Nhược Nhã vẫn còn tỉnh táo, nhưng cô không muốn nhờ Hàn Ly giúp đỡ, nên chỉ chòn cách lấy điện thoại của Lương Duyệt ra gọi cho Trịnh Hy Tắc. Ở đầu dây bên kia có tiếng khóc lóc, kể lể của một người phụ nữ, còn giọng nói của Trịnh Hy Tắc thì dường như đang cố nén giận. “A lô, có chuyện gì thế?” Phương Nhược Nhã nhìn kỹ màn hình điện thoại để xác định rằng đó đúng là số điện thoại của Trịnh Hy Tắc, sau đo mới nói: “Chủ tịch Trịnh, tôi là Phương Nhược Nhã, Lương Duyệt đã uống rất nhiểu rượu, anh hãy đến đón cô ấy đi.” “Các cô đang ở đâu?”, Trịnh Hy Tắc hỏi. Nói xong tên và địa chỉ của nhà hàng, Phương Nhược Nhã tắt máy, tiếp tục cúi xuống vuốt ve mái tóc của Lương Duyệt lúc đó đã ngủ say. Có điều, nét mặt của Phương Nhược Nhã thì lại rất lạnh lùng, vì cô biết một bí mật không lấy gì làm hay ho. Càng nghĩ cô càng tức giận, vì thế bàn tay cô không còn nhẹ nhàng như trước nữa, nó đã làm cho Lương Duyệt tỉnh dậy và tức giận. Lương Duyệt nói: “Này, Phương Nhược Nhã, cậu đúng là kẻ xấu xa. Đến cậu mà cũng ăn hiếp mình.” Phương Nhược Nhã cúi xuống áp má mình lên má Lương Duyệt, trầm ngâm một lúc rồi nói: “Mình có thể bắt nạt cậu, nhưng người khác thì không được làm vậy”. Buổi tối hôm đó, Phương Nhược Nhã và Trịnh Hy Tắc đã nói chuyện với nhau rất lâu ở phía ngoài nhà hàng. Lương Duyệt nằm trên ghế và đánh một giấc ngon lành, có lay gọi thế nào cũng không tỉnh dậy. Vì trong giấc mơ đó, có những thứ mà cô không muốn rời xa, không muốn buông tay. Người ta nói, giấc mơ thường trái ngược với hiện thực. Thế nên, trong cuộc sống ở bên ngoài giấc mơ ấy, cuối cùng cô đã phải từ bỏ những thứ đó. (Hết chương 29)
Chương 31
Vẫn là chuyện của năm 2005 Lương Duyệt đã làm phù dâu rất nhiều lần, cô biết rất rõ, sau khi đám cưới kiểu Trung Quốc với biết bao hủ tục rườm rà kết thúc thì cô dâu sẽ không thể rút lui một cách nguyên vẹn nữa, hoặc là mặt mày nhợt nhạt, hoặc là lưng đau gối mỏi, nụ cười trên môi dù cố nở ra ngọt ngào đến mấy cũng khó che đậy được. Và cô đã nghĩ, những cô dâu tuy mệt mỏi nhưng vẫn thấy sung sướng. Đến bây giờ, khi đến lượt mình, cô mới biết cái cảm giác ấy là gì. Những nghi lễ trong đám cưới của nhà họ Trịnh phức tạp và khiến người ta mệt mỏi hơn hẳn đám cưới bình thường. Mặc dù khách khứa được mời hạn chế đi rất nhiều, nhưng phải đi lại chào hỏi họ thì vẫn rất mệt mỏi. Tuy nhiên, Lương Duyệt đã chuẩn bị để tiếp cận và đặt chân vào Trung Thiên từ lâu, chẳng có lý do gì để từ bỏ một cơ hội hiếm có như thế này, nên cô đã quên mất việc cần tạo ra sự e thẹn vốn có của các cô dâu, mà cứ giữ nụ cười trên môi và mệt mỏi đi sau Trịnh Hy Tắc, khiến cho mọi người cứ giương mắt nhìn theo. Vì phải cố giữ nụ cười chào hỏi và ra vẻ thân thiện với mọi người, nên ngay cả khi vào bàn tiệc, cô cũng vẫn cố nhắc mình không được quên vai mà mình đang diễn. Những món ăm kiểu Tây xem ra rất hợp khẩu vị của cô, nhưng cô cũng chỉ dám gắp một miếng nhỏ rồi từ tốn cho vào miệng. Những món ăn dùng trong tiệc cưới đều được đặt ở một nhà hàng bên Pháp và được đóng hòm gửi tới, trong đó có món L'Ispahan mà lần đầu tiên Lương Duyệt được nếm. Nó trông giống như những cánh hoa hồng, nhưng lại có vị chua ngọt và mùi thơm của quả vải cùng phúc bồn tử trộn lẫn vào nhau. Lương Duyệt ngắm nhìn rất kỹ món ăn được chế biến công phu đó, thầm nghĩ, con người tốn qua nhiều công sức cho chuyện ăn uống, nếu mỗi bữa chỉ có một món ăn đơn giản thì có lẽ loài người đã có thể thảnh thơi đi dạo trên vũ trụ cũng nên. Đúng lúc đó, Trịnh Hy Tắc lên tiếng: “Đây là món L'Ispahan, được ngài Pierre Herm VI nước Pháp phát minh ra. Đầu bếp mà hôm nay chúng ta mời tới chính là bếp trưởng của cửa hàng đại diện ở đây.” Lương Duyệt ngồi thẳng người lên, vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi và đáp với giọng hờ hững: “Có cần thiết phải làm vậy không?” Trịnh Hy Tắc biết cô đang nhìn anh, vì vậy anh cũng nhìn sang cô, rồi hạ giọng đáp một cách nghiêm túc: “Đối với chúng ta thì chuyện này không cần thiết, nhưng đối với gia đình họ Trịnh thì rất cần”. Đúng thế, cũng giống với việc họ ngồi ăn ngay ngắn tại đó, giống như một cặp vợ chồng thực thụ, đến cả nụ cười cũng phải chú ý, cho dù có trao đổi cũng phải cẩn trọng kẻo bị người khác nghe thấy. Lương Duyệt cụp mắt xuống, cười nhạt: “Vậy, tôi có phải làm ra vẻ lo lắng sợ sệt không? Vì cuối cùng thì một cô luật sư trong một gia đình tầm thường đã chui vào được Trung Thiên, cô ta cần phải tỏ sự cảm kích”. Đến đây thì bàn tay với những ngón dài của Trịnh Hy Tắc vuốt qua đôi môi cô, cô chưa kịp tránh thì đã nghe thấy anh nói tiếp: “Vậy thì chờ đến tối hãy cảm ơn tôi”. Nụ cười trên môi Lương Duyệt bỗng trở nên cứng đờ. Khi rút tay về, Trịnh Hy Tắc nhìn thấy trên đó có vết tương, anh quay về phía mọi người, mỉm cười rồi rút tờ giấy ăn trên bàn lau sạch cho cô. À, thì ra chỉ là một màn kịch về cảnh hai vợ chồng âu yếm mà anh ta cố tạo ra cho mọi người thấy mà thôi. Lương Duyệt thở phào một cái, nhưng trong lòng tự nhiên lại cảm thấy mất mát điều gì. Cố giữ vẻ bình thản, nhưng trong bụng cô thì bắt đầu thấy căm ghét người đàn ông đang ngồi bên cạnh mình, mấy tiếng đồng hồ trước, anh ta còn làm ra vẻ dữ dằn với người yêu cũ, thế mà bây giờ đã tỏ ra ngọt ngào với cô, ngoài từ “bạc tình bạc nghĩa” ra thì chẳng có thể tìm được từ nào thích hơn để nói về anh ta nữa. Thấy cô nghiêng người nhìn mình hơi lâu nên Trịnh Hy Tắc cảm thấy hơi kỳ lạ, anh nâng cốc lên mời người đối diện rồi uống cạn chỗ rượu trong cốc. Anh khẽ nói với Lương Duyệt trong khi thực hiện hành động lịch thiệp đó: “Đừng so sánh mình với người khác. Cô ta không phải là cô, người phụ nữ bên cạnh tôi không thể là người lập tức mất bình tĩnh và khóc rống lên khi vừa bị người khác nói một vài câu như vậy”. Lương Duyệt hơi ngây người ra, một lúc sau, cô mới đáp bằng vẻ lạnh lùng: “Nhưng anh chính là người nói lời chia tay trước”. “Nếu phát hiện ra sớm hơn thì tôi đã chia tay từ lâu rồi.” Anh quay lại nhìn cô, vẻ mặt vừa có vẻ tức giận vừa như chứa đựng điều gì đó rất khó diễn đạt thành lời. Lương Duyệt chợt nhớ tới vụ ly hôn mà cô thụ lý năm ngoái, người chồng là nguyên cáo lúc đó cũng mang vẻ mặt ấy. Nguyên nhân là, đứa con mà anh ta nuôi nấng trong suốt mười tám năm qua lại không phải là con đẻ của anh ta. Nếu Trịnh Hy Tắc cũng giống như anh chồng kia thì Trình Giai quả thật là rất ngốc. Cứ cho là định dựa vào đứa trẻ để ràng buộc nhà họ Trịnh, thì sau này đứa trẻ đó cũng khó tránh khỏi việc bị phát hiện, mà một khi đã phát hiện ra thì họ tất nhiên sẽ không để cô ta ở lại. Muốn đòi được một ít tiền nuôi dưỡng thì lại càng xa vời. Luật hôn nhân của Trung Quốc không thể so được với bên Mỹ và phương Tây. Nếu đứa trẻ không phải là con của người đàn ông thì phía người phụ nữ có khi còn phải bồi thường lại cho đối phương khoản tiền nuôi nấng đứa trẻ mà anh ta đã bỏ ra. Cứ cố sống cố chết đánh một canh bạc mà biết chắc mình sẽ thua, quả là ngốc nghếch. Nhưng, có thể buộc người phụ nữ của mình ra đi để sinh con một mình, thì có lẽ Trịnh Hy Tắc... Giọng nói của Trịnh Hy Tắc vẫn tiếp tục vang lên bên tai cô: “Cô ta đã lén lút quan hệ với người khác, chuyện này không liên quan gì đến tôi.” Lương Duyệt mỉm cười giả vờ không hiểu, rồi đưa cốc ra chạm với người nhà của Trịnh Hy Tắc, ngửa cổ uống cạn một hơi rồi quay sang hạ giọng nói với anh: “Chính xác hơn là, không liên quan gì đến tôi.” Trịnh Hy Tắc châm một điếu thuốc, rồi nhìn cô qua làn khói thuốc và mỉm cười với tất cả những ai nhìn về phía họ, tỏ vẻ như tất cả mọi chuyện đều không liên quan gì đến mình. Không hiểu vì sao, Lương Duyệt bỗng cảm thấy trong lòng vui hẳn lên, cô mỉm cười, lặng lẽ quan sát bữa tiệc nhộn nhịp và đầy mầu sắc. Sau khi tiễn khác khứa ra về hết, chỉ còn lại các nhân viên đang luôn tay quét dọn. Lương Duyệt thay quần áo, chuẩn bị đi tiễn Phương Nhược Nhã. Nhưng tìm mấy nơi mà chẳng thấy cô ấy đâu, Lương Duyệt đang định quay vào thì nghe thấy tiếng cô ấy gầm lên với cái kiểu rất Phương Nhược Nhã. “Tôi cảnh cáo anh, anh mà còn theo tôi, tôi sẽ không thèm qua lại với anh nữa”. Lương Duyệt kêu thầm lên, Hàn Ly đã lặng lẽ đến một cách rất không thông minh rồi. Nghe kỹ thì thấy tiếng nói được vọng ra từ phòng khách, Lương Duyệt nhón khẽ chân bước tới bên ngoài cửa để nghe trộm, nhưng bên trong bỗng yên lặng như tờ. Trong đầu cô đã tưởng tượng ra cảnh Hàn Ly cúi đầu ủ rũ, cô cảm thấy rất buồn cười. Trước mặt Phương Nhược Nhã, Hàn Ly không thể trổ tài ăn nói của một vị luật sư ra được, khi bị dồn qua mức thì anh sẽ im lặng, còn bây giờ thì chắc anh ta đang phải chịu cơn trút giận của Phương Nhược Nhã. Quả nhiên Phương Nhược Nhã nói bằng giọng giận dữ: “Nếu anh không đi thì tôi đi!” Đối phương vẫn không trả lời, Lương Duyệt lo lắng ghé sát tai vào cửa, lúc đó mới nghe thấy tiếng Hàn Ly nói: “Tiểu Nhã, anh yêu em”. Anh yêu em, ba từ đó hoàn toàn có thể giữ lại trái tim người con gái. Các cô gái sẽ vui sướng đónnhận cảm giác hạnh phúc khi được yêu, và họ cũng sẽ dùng chính ba từ ấy để lừa dối mình suốt cuộc đời mà không hề hối hận. Chiêu này của Hàn Ly quả thật rất lợi hại. “Bốp!” Một cái tát rất mạnh, Lương Duyệt tưởng chừng như nó vừa giáng xuống mặt mình, khuôn mặt cô áp sát bên cửa cũng giật nảy lên. Thôi, thế là xong, những lời nói vừa nãy đã trở nên phí hoài mất rồi. Những lời nói đó đáng lẽ không nên nói trong lúc Phương Nhược Nhã đang tức giận. Xem ra, tình hình bên trong đang rât gay cấn và phức tạp. Người bị đánh còn chưa kịp nói gì thì người sử dụng bạo lực lại lên tiếng mắng nhiếc thậm tệ, chỉ có điều, những lời lẽ ấy được thốt lên cùng với tiếng nức nở, khiến Lương Duyệt đứng ngây người ra. Cô chưa bao giờ nhìn thấy Phương Nhược Nhã khóc, cô ấy luôn như một nữ chiến sĩ gan góc, vui thì cười, tức giận thì mắng nhiếc, chưa bao giờ chau mày. Có lẽ vì khi đó chưa phải là lúc cô ấy đau lòng nhất. Tất nhiên, điều này cũng có thể chứng minh rằng, lời chia tay của Hàn Ly lúc trước là một cú giáng mạnh như thế nào đối với cô ấy. Lương Duyệt định tránh đi chỗ khác, bởi sợ rằng hai người bên trong mà phát hiện ra cô thì thật xấu hổ. Nhưng, đúng lúc cô quay người lại thì va vào ngực Trịnh Hy Tắc, anh ôm ngang lưng cô một cách tự nhiên, rồi đưa ngón tay vuốt lên môi cô. Không lẽ anh ta cũng đang nghe trộm? Đường đường là Chủ tịch Hội đồng Quản trị của Trung Thiên mà lại hành động như một kẻ tầm thường, đúng là khiến người ta thấy ngán ngẩm. Thế nhưng cô không dám chống cự lại mà chỉ có thể dựa vào tường như anh ta. “Hàn Ly, anh nói anh yêu tôi, nhưng sao tôi không hề cảm thấy điều đó? Nghiêm Quy và sĩ diện của anh quan trọng hơn tôi rất nhiều. Nào là bị ép buộc nên mới phải nói lời chia tay, nào là để đảm bảo anh toàn cho người khác, tất cả chỉ là cái cớ. Anh và Lương Duyệt chẳng khác gì nhau, đều là những kẻ ngốc. Yêu một người không chỉ là chia sẻ những niềm vui mà còn phải chia sẻ cả những nỗi buồn, cho dù đau ốm, bệnh tật đều phải nương tựa vào nhau. Hai người dựa vào đâu để mà quyết định thay cho người khác? Yêu hay không yêu đều phải do cả hai bên lựa chọn. Hai người thực sự ích kỷ, tự cho rằng mình là thánh nhân, còn chúng tôi chỉ là những kẻ ngốc nghếch, đúng không? Tôi mừng cho Chung Lỗi vì anh ấy đã không biết lý do mà Lương Duyệt chia tay anh ấy, tôi càng hy vọng anh ấy mãi mãi không hay biết gì cả. Bởi vì tôi không muốn anh ấy cũng sẽ như tôi, đau đớn đến tuột cùng chỉ vì một lý do nực cười!” “Tôi giận bản thân mình, đến bây giờ tôi vẫn không quên được anh. Khi người con trai đầu tiên tôi yêu nói lời chia tay, tôi đã không thấy hận như vậy, với anh, tôi là gì mới được chứ? Một đứa con gái cần thì gọi tới, không cần thì vứt bỏ à? Tôi nói cho anh hay, họ Hàn kia, tôi cũng có lòng tự trọng. Tôi không cần biết lý do mà anh đòi chia tay là gì, nhưng đã chia tay là chia tay, đừng giả Thánh đến tìm tôi nữa. Hôm nay tôi nói cho anh biết, tôi sẽ không quay lại với anh đâu, và cũng sẽ không để mình yêu anh một cách ngu muội nữa. Tôi cũng xin khuyên anh một câu rằng, từ nay về sau đừng bao giờ tự dối mình và dối người nữa, đem tình yêu ra làm cái cớ, đó chỉ là việc làm của những kẻ cạn bã mà thôi!” Cánh tay ôm ngang lưng Lương Duyệt cảm nhận thấy một sự rung động khe khẽ từ thân hình nó đang giữ. Trịnh Hy Tắc cúi đầu xuống và đưa cánh tay kia ra, nhẹ nhàng kéo cô dựa vào người mình. Đem tình yêu ra làm cái cơ, đó là một hành động ích kỷ. Không ai có quyền quyết định thay cho người khác. Cô dựa thân người cứng đờ của mình vào cánh tay anh rồi nói: “Đi thôi, đừng quấy rầy họ”. Đúng lúc ấy thì cánh cửa bị đẩy mạnh, Phương Nhược Nhã cúi đầu chạy ra ngoài, cô ngẩng khuôn mặt đầm đìa nước mắt lên. Nhìn thấy Trịnh Hy Tắc và Lương Duyệt, cô dừng bước, do dự một lúc, không nói gì rồi tiếp tục bỏ đi. Hàn Ly đuổi theo sau, nhìn thấy hai người bọn họ, anh chau mày rồi chào Trịnh Hy Tắc một câu, sau đó tiếp tục đuổi theo Phương Nhược Nhã. Một sự im lặng lập tức bao phủ cả một hành lang dài, bầu không khí nặng nề đè xuống hai người. Cuối cùng, vẫn là Trịnh Hy Tắc lên tiếng trước: “Lên nghỉ ngơi một lát đi”. Cô gật đầu một cách máy móc, gỡ cánh tay của anh ra rồi đi một mình lên gác. Bước chân của những cô gái vốn quen đi một mình luôn kiên định như vậy. Họ rất ít khi quay đầu lại, và tất nhiên cũng sẽ bỏ lỡ cái nhìn chăm chú của người kia, ví dụ như lúc này. Trịnh Hy Tắc đi theo sau cô một cách không vội vã, cánh tay anh vẫn giữ một khoảng cách nhất định với thắt lưng của cô, nhưng cô không biết điều đó. Trịnh phu nhân đang đau lòng vì người bạn trai cũ, nhưng điều đó lại khiến cho trái tim Trịnh Hy Tắc quặn đau. Anh nhớ tới mẩu tin nhắn mà mình đã xóa, và cả lá thư đã bị xé vụn ấy nữa. Thì ra, đó là một câu chuyện tình yêu khác. Tất nhiên, anh cũng nhớ tới vẻ ra sức bảo vệ cho người bạn thân thiết của mình của Phương Nhược Nhã và cả lời lẽ đầy vẻ chất vấn đáng sợ của cô ấy: “Cưới cô ấy là một chuyện dễ, nhưng làm cho cô ấy yêu anh thì lại là một chuyện rất khó. Nếu anh không biết cách tôn trọng, thì ít nhất cũng đừng làm tổn thương cô ấy một cách bỉ ổi.” Anh ngẫm nghĩ và bỗng nhiên phát hiện ra lời nói của Phương Nhược Nhã vừa đúng vừa sai. Cưới thì dễ, làm cho cô ấy yêu mình là một rất khó, điều này đúng, nhưng nếu không học được cách tôn trọng thì hãy rời xa cô ấy một chút, điều này lại sai. Bởi cách xóa nhòa ký ức tốt nhất chính là tạo ra những ký ức mới trên nền ký ức đó, cho đến khi ký ức mới bao trùm tất cả. Đưa Lương Duyệt vào xong, anh bước tới phòng làm việc, gọi điện thoại. Khi anh quay trở lại thì cô đã ngủ. Chiếc giường cưới với kích cỡ lớn hơn hẳn những chiếc giường bình thường được đặt theo ý muốn của cô, chiếc ga trải giường và chiếc rèm cửa sổ với những bông hoa nhỏ li ti dịu dàng cũng được bài trí theo phong cách của cô. Trừ căn phòng vẫn như cũ, còn lại mọi vật dụng trong phòng đều được thay đổi hoàn toàn từ khi cô xuất hiện. Anh khẽ khàng ngồi xuống mép giường, chăm chăm nhìn cô đang chìm trong giấc ngủ, rồi đưa tay ra xoay xoay chiếc nhẫn vừa mới đeo vào cho cô lúc nãy. Trên chiếc nhẫn đó có mấy chữ. Nhưng đáng tiếc là khi đưa tay ra đón nhận nó, mắt cô đã không dừng lại dù chỉ một khoảng khắc, để mặc anh kéo ngón tay cô ra, lồng chiếc nhẫn vào, khuôn mặt cô vẫn không hề có biểu cảm gì. Nếu bảo anh nói ra rằng, anh thực sự thấy có cảm tình với cô gái này, thì quả là rất khó. Toàn những chi tiết vụn vặt, linh tinh, mà nếu đem bày tất cả ra thì chỉ có thể chứng minh một điều rằng cô ấy rất ngốc nghếch,không hề hiểu gì về cái gọi là sự quanh co, kinh nghiệm của cô ấy cũng không hề nhiều nhặn gì, tính cách đa sầu đa cảm lại không phù hợp chút nào với cái nghề luật sư, vân vân và vân vân. Thế mà, con người như thế lại khiến anh bỗng nhiên cảm thấy lo lắng và không yên tâm. Nếu không có anh, chắc chắn cuộc sống của cô ấy sẽ rất khó khăn, cô ấy sẽ mãi mãi vất vả cực nhọc như trước đây. Người con gái không biết cách chăm sóc bản thân mình như vậy thì sẽ cần đến một người luôn lo lắng chăm sóc,nếu không thì... Nếu không thì sẽ thế nào, anh cũng không biết nữa, anh chỉ cảm thấy có một số thứ nên để bên cạnh mình vẫn là hơn cả. Cho nên, anh lại lấy thuốc lá ra, châm một điếu, rồi rít một hơi rất mạnh, sau đó nhả khói thuốc, cứ như vậy hết lần này đến lần khác. Đúng rồi,là cái lần ấy, cái lần cô nhảy từ tầng ba xuống. Từ nhỏ, anh đã lớn lên trong cái nhìn khinh rẻ của mọi người, năm mười năm tuổi, anh chuyển tới sống ở Quang Mẫn Uyển. Hồi ấy, ngoài bố mình, anh không hề nhận được bất kỳ nụ cười và sự tin cậy nào từ người khác. Điều đó rất bình thường, một đứa trẻ không danh phận mà bỗng nhiên xuất hiện trong một đại gia đình, thì sự chấn động của sự kiện này không cần nói nhiều cũng đủ biết. Những người nhòm ngó tài sản kế thừa thì hết hy vọng, những người coi trọng thể diện thì tức giận, phẫn nộ. Năm hai mươi năm tuổi,anh bước chân vào Trung Thiên mà không hề dựa vào một mối quan hệ thân thích nào, nhưng điều đó cũng không thể nào thuyết phục được mọi người. Vì thế, từ các trưởng phòng cho tới các giám đốc, chẳng có ai tin tưởng anh, lại càng không có ai cho anh cơ hội để chứng tỏ bản thân. Cô là người đầu tiên. Cô cần ở anh một sự bảo đảm. Ánh mặt cô nhìn anh vừa kiên nghị vừa đầy vẻ tin tưởng. Thế nên, anh đã thay đổi vẻ lạnh lùng, ngạo mạn trước đây, và nhận lời mang đến cho cô ấy sự đảm bảo đó. Chỉ cần cô ấy dám nhảy, anh sẽ đỡ được. Ngày hôm đó, anh đã ngây người ra một lúc rất lâu khi nhìn thấy cô trong bộ áo cưới. Thực sự là cô rất xinh đẹp, nếu có thêm một nụ cười nữa thì chắc chắn người sắp làm chồng cô sẽ dốc hết tâm can mà bày tỏ lòng mình. Nhưng, chồng cô không phải là người ấy, nên cô đã không mỉm cười. Nghĩ đến đây, anh lại không thể nào mỉm cười được. Có lẽ đời này, kiếp này, cô ấy cũng sẽ không thể nào thoát ra khỏi ký ức, không thể nào cho anh cơ hội. Bây giờ anh thực sự mong muốn được nhìn thấy người đàn ông tên là Chung Lỗi kia, cái người đã khiến cô quyết tâm hy sinh bản thân mình. Lương Duyệt bị mùi khét của khói thuốc làm cho tỉnh giấc, cô nhìn thấy trong bóng tối có người ngồi bên giường đang chăm chú nhìn mình, cô hắng giọng rồi nói: “Đừng hút thuốc, tôi không muốn chết sớm vì khói thuốc đâu”. Anh ngừng động tác lại, khiến cho đốm lửa đỏ đứng yên trong bóng tối, sau đó vạch một đường sáng trong màn đêm rồi biến mất. Một cảm giác nặng nề bao trùm cả người, anh nhả người lên phải trên cô qua tấm chăn. Cô có vẻ lo lắng, định dịch người ra, nhưng không được, nên đành nhắm chặt mắt, mím môi lại, để mặc anh. Chiếc chăn được kéo ra, Lương Duyệt cảm thấy chiếc váy ngủ của mình có phần hơi ngắn. Không biết ai đã mua nó, màu đỏ tuy thể hiện được sự chúc mừng nhưng cũng gợi cho người ta nhiều liên tưởng, lại thêm gấu váy chỉ vừa che đến đùi, chiếc chăn bị kéo lên khiến cho nó cuộn lên đến lưng, cô đưa tay kéo xuống theo phản xạ, nhưng đã bị tay anh giữ chặt lại. Thử nhúc nhích mấy lần nhưng không được, cô đành phải từ bỏ ý định đó. Khi Trịnh Hy Tắc hôn, cô thấy lòng rất trống trải. Dường như hiểu được tâm trạng ấy của cô nên nụ hôn của anh tối nay khác hẳn với lần trước,nó đầy vẻ chiếm đoạt, áp đặt,khiến cô thấy ngộp thở. Giữa những nụ hôn cuồng nhiệt ấy, cô có thể cảm nhận được sự nghiêm túc của anh. Có lẽ với anh, quyền lực và phụ nữ là như nhau, đều cần phải đối xử một cách nghiêm túc. Cô không thể làm ra vẻ e thẹn, cũng không thể làm ra vẻ hưởng ứng. Vì thế mà cảnh quấn chặt lấy nhau của cặp vợ chồng mới cưới đã biến thành màn kịch độc diễn, Trịnh Hy Tắc cũng im lặng từ đầu đến cuối, anh chỉ chú ý vào những nụ hôn, không nói lấy một lời. Hơi thở của anh mỗi ngày một gấp gáp, bàn tay anh cũng mỗi lúc một mạnh hơn, Lương Duyệt cắn chặt môi, cố giữ vẻ bình thản. Nếu cô đã không thể giữ vững tình cảm, thì ít nhất cũng phải giữ cho mình không bật thành tiếng, nếu bây giờ bật ra bất cứ tiếng kêu nào, cô sẽ thấy day dứt và căm giận bản thân mình đến chết. Trịnh Hy Tắc dường như đã đoán biết được suy nghĩ của cô, anh khẽ nói: “Anh không để ý đến điều đó, nhưng anh sẽ để ý đến việc em đang cố kìm nén bản thân mình”. Cô không muốn trả lời, răng vẫn cắn chặt lấy vành môi. Anh đưa tay sờ lên đôi mắt nhắm nghiền của cô, nói: “Không có ai trách em đâu”. Cuối cùng Lương Duyệt mở mắt, người đàn ông có thể đọc được cả suy nghĩ của người khác này thật đáng sợ, cứ như thể anh ta có thể nhìn thấu mọi suy nghĩ trong lòng người khác, rồi bất ngờ tấn công vào lúc đối phương chưa kịp trở tay. Dưới ánh mắt sục sạo của anh, cô không có cơ hội để chống cự lại, mà dù có thì kết cục vẫn như vậy mà thôi. Cô khẽ thở dài, thôi cắn môi, đưa đôi chân quàng lên lưng anh và nói: “Em chỉ có thể làm được như thế này thôi, còn những việc khác, tùy anh”. Tất cả mọi việc đều diễn ra trong sự im lặng, nhưng tình hình đã có chút cải thiện, ít nhất thì giữa hai người cũng đã có được chút thỏa thuận ngầm tinh tế. Cô nhấc lưng lên, thì anh sẽ cúi xuống hôn cô, cô cắn khẽ vào vai anh, thì anh sẽ càng đẩy nhanh tốc độ hơn. Có lẽ sau khi thả lòng người thì người ta sẽ cảm thấy một điều gì khác, ví dụ như bây giờ, cô cảm thấy Trịnh Hy Tắc dịu dàng hơn những gì cô đã tưởng tượng. Anh không hề hỏi cô và những chuyện trước kia, cũng không hề có một chút nghi hoặc nào. Thậm chí đến lúc kết thúc, anh vẫn ôm cô vào lòng mà không nói một lời nào. Đêm tân hôn câm lặng nhưng lại khiến cô an lòng một cách kỳ lạ, nếu anh hỏi cô bất cứ câu gì, chắc chắn cô sẽ không sao chịu đựng được. Nhưng, như thế này rất tốt, lặng lẽ ôm nhau, lặng lẽ để anh đi vào trong cô, không có ánh đèn, tất cả mọi thứ đều không thể nhìn thấy. Cảm giác mệt mỏi khiến Lương Duyệt ngủ rất dễ dàng. Trịnh Hy Tắc áp chặt ngực mình vào lưng cô và đưa ngón tay vẽ lên đó. Nhưng đôi lông mày của anh thì vẫn chưa lúc nào thôi nhiú lại. (Hết chương 31)